Lén chịch vợ ông anh họ dâm đãng khát dục, thì Quỳnh hoảng quá thụt lùi vào đầu giường ngồi thu lu. Máu từ bướm kéo thành vệt dài tận chỗ Quỳnh vừa dừng, Quỳnh mếu máo van xin: – Anh tha cho em đi! Đau lắm nó cào rách em ra rồi… hu… hu… đang xót lắm… đừng mà! Anh xót Quỳnh quá chỉ định đến gần lau nước mắt, ai ngờ tường anh làm nữa. Quỳnh sợ quá khóc váng lên run rẩy, Lén chịch vợ anh trai non tơ thèm cặc còn đâu cô bé hùng dũng lì lợm đi bắt Tuấn Rồng. Quỳnh chỉ là con thỏ con run cầm cập trước ác thú… – Đừng… đừng… đừng… em xin anh… Đau lắm… không chịu nổi đâu… hu… hu… anh